Page 161 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 161

Trước ngày 15-7-1945, Bác Hồ giao nhiệm vụ cho chúng tôi chuẩn bị đón

                     đoàn phi công nhảy dù xuống Tân Trào gồm sáu người do thiếu tá Thomas chỉ
                     huy. Anh em chuẩn bị một bãi nhảy dù trên thửa ruộng tương đối bằng phẳng
                     cách cây đa Tân Trào chừng 200m. Xây dựng lán trại có đủ tiện nghi cần thiết
                     (theo điều kiện ở trong rừng).

                            Vào lúc 16 giờ ngày 16-7-1945, máy bay xuất hiện, lượn quanh vùng trời
                     trên thửa ruộng có căng mấy tấm vải trắng làm đích cho phi công. Những lần
                     sau thường tổ chức nhảy dù vào ban đêm, trên thửa ruộng được đốt làm hiệu.
                     Công việc phải tiến hành ăn khớp và nhanh chóng vì tướng Sê Nôn cũng có yêu

                     cầu Việt Minh phải tránh sơ xuất đáng tiếc xảy ra (vì lúc này quân Nhật trên
                     thực tế vẫn đang quản lý vùng trời Bắc Việt Nam).
                            Trong buổi lễ tiếp đón đầu tiên, phi công Mỹ có lẽ chưa quen nhảy dù
                     theo kiểu du kích nên chính chỉ huy Thomas đã rơi dù trên cây đa Tân Trào.

                            Để chuẩn bị tiếp đoàn Mỹ, Bác Hồ bảo chúng tôi phải làm một bữa mừng
                     bạn mới. Lại chụm lại bàn: khó quá, ở giữa rừng này làm gì có thực phẩm, bát
                     đĩa cũng không. Cũng chẳng ai biết nấu cơm Tây, lại còn tiệc Tây.
                            Đến đây chúng tôi lại nghĩ thương Bác quá. Qua hai lần đi Côn Minh về

                     Bác sốt rét, người gầy yếu lắm, cũng chẳng có gì tẩm bổ cho Bác. Bác đã ra
                     lệnh: cán bộ, bộ đội Việt Minh đến đâu không được lấy cái kim sợi chỉ của dân.
                            Bác biết nỗi lo của chúng tôi. Bác bình tĩnh nói:
                            - Bí rồi phải không? Vậy hãy làm theo Bác dặn: Cho người sang Định

                     Hoá nhờ Chủ tịch Chanh mua giúp cho con bê đem thui chín vàng, để cả con
                     nằm trên khung tre, hai bên làm dãy ghế ngồi cũng bằng tre. Sắm mỗi người một
                     con dao Mỹ. Sẵn có dao và nĩa, có đĩa muối, đĩa gừng, có rượu do đồng bào tự
                     nấu, uống bằng bát to, mọi người tự do thích ăn chỗ nào thì tự cắt lấy.

                            Chúng tôi nhìn nhau ngần ngừ.
                            Bác như đã hiểu. Người giải thích luôn: Không có gì ngại. Kể cả Tây và
                     ta, không phải ai cũng được ăn một bữa dân dã trong rừng. Cứ làm đi rồi xem họ
                     có thích không? Còn thú vị lắm nữa kia.

                            Quả không sai, đoàn Mỹ rất hài lòng. Mừng rỡ lắm, chúng tôi lại thì thầm
                     với nhau: Ông Ké nhà mình thì việc lớn cũng rành, việc nhỏ cũng thạo. Mọi việc
                     đều chu đáo.
                            Đoàn Mỹ sang Việt Nam chỉ mang theo lương khô. Bác lại bàn: phải lo

                     thực phẩm tươi sống cho họ. Mỹ bây giờ là Đồng minh, là bạn của mình, phải
                     chăm lo sức khoẻ cho họ, không thể để họ sống thiếu thốn kham khổ như mình.
                            Uỷ ban giải phóng đóng ở Tân Trào, dân huyện Sơn Dương này nghèo
                     lắm. Phải sang huyện Định Hoá bàn với Chủ tịch Chanh. Chủ tịch Chanh nhận

                     lời ngay và cử hai hội viên là Nguyễn Văn Sạch và Ma Văn Bầu lo việc này.
                            Từ đấy cứ cách 2, 3 ngày có một đoàn người vừa gánh vừa khiêng những
                     dậu thịt, rau, trứng, măng ... leo qua đèo De luồn rừng trên 20 cây số sang Tân


                                                                161
   156   157   158   159   160   161   162   163   164   165   166