Page 157 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 157

không chống gậy, không sợ ngã nhỉ". Từ đấy về sau khi trời mưa hoặc đường

                     trơn lầy, tôi đều chống gậy, thấy dễ đi hơn và không ngã.
                           Cả nhà cười vang! Còn chúng tôi, rất thấm thía những lời dạy bảo của Ông Cụ.
                           Ông Cụ còn đưa giấy bút cho cháu Khoái - con trai duy nhất của hai vợ
                     chồng tôi để đi học.

                           Ở nhà tôi được một thời gian ngắn thì Cụ chuyển lên lán Nà Lừa. Gia đình
                     tôi muốn giữ Cụ ở lại, nhưng sinh hoạt ở trong bản và của gia đình tôi không
                     tiện cho Cụ làm việc. Nhà tôi lại đông người ra vào, cũng có người biết được
                     nhà tôi có ông cụ già mặc quần áo người Nùng, hiểu sâu, biết rộng, được mọi

                     người kính trọng nên tò mò đến thăm. Do vậy, tôi cũng không dám ngăn. Nhà
                     tôi đã dẫn Ông Cụ cùng đồng chí Đại Toàn và bốn đồng chí nữa đi tìm khu đất
                     và làm nhà cho Ông Cụ.
                           Nhà của Ông Cụ chỉ là một cái lán nhỏ rất đơn giản, nhưng gọn gàng, xinh

                     xắn, ở trên đồi Nà Lừa, gần suối nước không xa bản bao nhiêu.
                           Hôm ra đi, cháu Khoái cứ níu áo theo sau. Cụ liền nói với tôi để cho cháu
                     ra ở với Ông Cụ vài hôm cho vui. Tôi đồng ý, mà cũng không ngăn được, vì trẻ
                     con được người già yêu thì nó cứ theo. Nhưng ở với Ông Cụ được hai tối, nhớ

                     tôi, cháu lại về.
                           Tết tháng Năm đến (Tết sâu bọ), nhà tôi làm bún, làm bánh, thịt gà… Tôi
                     lên mời Cụ, nhưng Cụ bận việc không đến được. Hôm ấy, tôi và cả cháu Khoái
                     mang quà lên cho Cụ. Có người ở trong làng thấy vậy, cũng bắt con gà sống

                     mang theo, lên biếu Cụ. Ông cụ rất trân trọng tấm lòng của nhân dân, nhưng Cụ
                     từ chối:
                           - Tôi có phải là thầy cúng đâu mà ông mang gà sống lên. Ông mang về nhà đi.
                           Ở trên lán, tuy bận nhiều việc, nhưng thỉnh thoảng, Cụ vẫn ra ngoài bản

                     thăm các gia đình, đi mừng đám cưới, xem việc luyện tập của bộ đội…
                           Nhân dân Tân Trào hăng hái tham gia mọi việc như khuân vác đồ đạc, vũ
                     khí, ủng hộ bộ đội mọi mặt. Để động viên mọi người, ông cụ nhờ chị Minh Châu
                     mang quà tặng của ông cụ cho bà con. Mỗi gia đình được một hộp cá hoặc hộp

                     thịt, hay hộp mứt… (những thứ đó do ta lấy được của một đơn vị quân Đồng
                     Minh thả dù xuống ngay khu vực Tân Trào). Các cháu nhỏ mỗi cháu được một
                     cây bút chì hay quyển vở để đi học. Ông cụ lên lán được một thời gian thì bị ốm,
                     bị sốt cao. Được tin, nhà tôi liền ra tận ngòi Thia (gần xã Hồng Thái) lấy râu ngô

                     về nấu nước cho Cụ uống để giải nhiệt. Tôi giã ngô non vắt lấy nước cho Cụ ăn,
                     nhưng Cụ ăn được rất ít. Trông người Cụ gầy đi nhiều. Tôi biết Cụ ốm nặng,
                     nhưng không có một thứ thuốc gì chữa cho Cụ được. Các đồng chí Văn, Đại
                     Toàn… hết sức lo lắng, tìm thuốc men để chạy chữa. Tôi lên thăm luôn, mang

                     theo gạo để nấu cháo cho Cụ. Bệnh vẫn chưa đỡ, thấy tôi, Cụ gượng dậy bảo tôi
                     hãy về nhà làm việc, đừng lo cho Cụ. Sức khỏe của Cụ dần dần được phục hồi.
                     Ai cũng mừng cho Cụ.


                                                                157
   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162