Page 123 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 123
Minh sang gặp. Rồi đến những cuộc tiếp xúc với những cơ quan của Mỹ, Pháp,
Trung Hoa dân quốc, ở Trùng Khánh và ở Côn Minh. Có thể thấy trước, khi
quân Đồng minh "vào Đông Dương, sẽ có những mưu đồ rất phức tạp và những
đe dọa từ mấy phía đối với nền độc lập của nước ta. Việt Minh có chuyển đến
đại diện Chính phủ Pháp một bản yêu cầu gồm 5 điểm, theo đó sẽ phải thực hiện
phổ thông đầu phiếu bầu ra một Nghị viện, có đại diện nước Pháp làm Chủ tịch,
các quyền tự do đã được Liên hiệp quốc nêu lên phải được thi hành, và sau 5
năm nước ta phải được độc lập.
Đại hội nghe hết sức chăm chú, bầu không khí trở nên nghiêm nghị. Mấy
đại biểu nêu lên thắc mắc, có đại biểu với lời lẽ căng thẳng, hỏi tại sao ta lại đưa
ra điều khoản sau 5 năm mới độc lập. Cụ Hồ từ tốn cười, trả lời: muốn đưa họ tới
thương lượng, thì cũng phải cho họ thấy có cái gì có thể thương lượng. Cụ nói
tiếp về tình hình mới. Mỹ đã ném bom nguyên tử xuống Nhật Bản, vua Nhật đã ra
lệnh đầu hàng. Quân Đồng minh sẽ vào. Đó là quân Trung Hoa, quân Anh, Pháp.
Đờ Gôn cũng ở trong phe Đồng minh. Chúng ta phải khởi nghĩa, giành lấy chính
quyền từ tay người Nhật và Chính phủ bù nhìn, trước khi quân đội Đồng Minh
vào Đông Dương. Và như vậy, với tư cách là những người chủ của đất nước,
chúng tôi sẽ tiếp đón quân đội Đồng minh đến giải giáp quân đội Nhật.
Cụ Hồ đã nói xong và chống gậy đứng lên, thong thả bước xuống mấy bậc
cầu thang gỗ.
Đại hội nghỉ họp, để đưa tiễn bộ đội Giải phóng quân tiến về Thái Nguyên
đánh Nhật. Tôi đi cùng mấy đại biểu ra bờ suối, xem mấy anh du kích thử lựu
đạn của Việt Minh sản xuất. Bỗng tôi đứng lại, ngây người nhìn về phía bản, từ
trong núi xanh, đang tiến ra một hàng bộ đội Giải phóng quân. Dòng bộ đội mỗi
lúc một dài ra mãi, qua bản, đi về phía suối. Các anh giải phóng quân, áo chàm
hoặc sơ mi xanh, nâu, vàng, súng choàng vai, bước nhanh. Nhiều anh khoác tiểu
liên bóng loáng. Và còn những khẩu súng máy nữa. Trong lòng tôi hồi hộp niềm
yêu mến, tự hào. Đã biết bao năm… bây giờ đất nước đã có bộ đội cách mạng
mà tôi đang nhìn thấy kia.
Tôi bỗng nhận ra, bước cạnh hàng quân, anh Trần Đăng Ninh. Hồi đầu
năm 1942, tôi bị bắt giam ở Sở mật thám Hà Nội, anh lúc ấy cũng bị bắt. Thấy
tôi còn non nớt, anh đã để ý bảo ban cho tôi nhiều điều, tôi vẫn không quên, tôi
muốn gọi anh nhưng không dám, anh đang bận công việc chỉ huy.
Bộ đội đã tập trung, xếp thành một khối dài ở bờ suối. Tất cả các đại biểu
đứng tụm trước anh em. Anh Trần Huy Liệu bước ra, nói lời chào và chúc chiến
thắng. Bỗng cất lên tiếng hát của cả khối người sắp lên đường ra trận. "Cờ giải
phóng phất cao, mau thẳng tiến - trời phương Nam, dân chúng đang mong
chờ…" tiếng hát mạnh mẽ, như phất phới giữa núi rừng. Anh Võ Nguyên Giáp
đứng trước những hàng quân, tiếng anh sang sảng giao nhiệm vụ và ra lệnh các
hàng quân chuyển động rồi qua suối, đi xa dần.
123