Page 10 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 10

sâu quảng lở loét. Người nào có đôi chút nhan sắc thì bị bọn cai xếp thay nhau

                     hãm hiếp. Những nỗi khổ đó không thể nào kể cho hết được.
                            Tuy tạm thời bị mất liên lạc với Đảng, nhưng trách nhiệm của người đảng
                     viên vẫn còn đó. Phải thức tỉnh quần chúng; làm cho họ thấy sức mạnh của giai
                     cấp công nhân, dám đấu tranh chóng lại cường quyền. Trong khi đẩy goòng, khi

                     nghỉ tay ăn cơm, trên đường về nhà, tôi tìm mọi cơ hội để khêu gợi cho anh em
                     cùng làm nói lên nỗi khổ của mình, dần dần lái họ nói lên lòng căm phẫn uất ức
                     đối với chủ và cai xếp. Thỉnh thoảng tôi kể cho anh em một số chuyện đấu tranh
                     của thợ thuyền các nơi, vạch cho họ thấy nếu biết đồng tâm hiệp lực thì nhất

                     định bọn cai xếp sẽ không dám ngang ngược như cũ, trong số bạn cùng làm có
                     các anh Nho, Toán, Vũ là những người hăng hái thường hưởng ứng câu chuyện
                     của tôi. Tôi dự định sẽ lập một nhóm bí mật, phân công tuyên truyền quần chúng
                     để phát động một cuộc đấu tranh chống cúp phát  và đánh đập. Công việc của tôi

                     phải tiến hành rất thận trọng vì một số phần tử xấu, xu nịnh cai xếp để mong
                     được cân nhắc, cần phải đề phòng bọn chúng. Một hôm trong khi nghỉ tay cạnh
                     miệng lò thì anh Vũ đến gọi tôi ra một nơi nói với vẻ rất bí mật:
                            - Tôi nghe đồn ở ngoài nhà máy cũng có người nói chuyện đấu tranh của

                     thợ. Không biết có phải là người của ta không?
                            - Thế à, vậy cậu có biết là ai không?
                            - Tôi nghe bên nhà đèn bảo là ông Hai Cao làm thợ đốt lò.
                            - Cậu có biết ông ta không?

                            - Tôi có gặp một vài lần nhưng không quen.
                            Tôi giữ mặt bình thản nhưng trong bụng khấp khởi mừng thầm. Nếu thật
                     là có người vận động đấu tranh thì nhất định ở đây có tổ chức Đảng. Con đường
                     đấu tranh sẽ đưa tôi trở về với Đảng. Nhưng cần phải điều tra cho rõ không lại

                     mắc vào thủ đoạn khiêu khích của địch. Nghĩ vậy tôi liền bảo anh Vũ:
                            - Được, cậu đừng nói với ai vội để tôi ra hỏi thăm xem sao.
                            Mấy hôm sau tôi ra ngoài xóm nhà máy chơi để thăm dò tình hình. Hỏi
                     đến anh Hai Cao thì một số người cho biết là anh ấy ở trên đường ngược mới về

                     đây, không biết tên thật là gì. Anh Hai Cao chỉ có một thân một mình hiện đang
                     ở nhờ nhà ông Phùng ở xóm Đạo đường gần đấy có sòng bạc, anh em trong mỏ
                     thường đi lại, tôi cũng nhân đấy tạt vào chơi để gặp anh.
                            Thoạt gặp nhau tôi đã thấy có cảm tình và tin rằng đây là người tốt. Anh

                     Hai Cao người to lớn, mặt rộng cằm vuông có vẻ từng trải, tính tình giản dị, cởi
                     mở nên dễ bắt chuyện. Biết tôi ở trong lò ra chơi, anh hỏi ngay tình cảnh làm ăn
                     của phu lò. Tôi than phiền vì công xá hạ, cai sếp đánh chửi. Anh tỏ thái độ thông
                     cảm  và  nói  rằng  dân  thợ  thì  đi  đâu  cũng  khỏ,  không  cứ  gì  phu  lò.  Qua  câu

                     chuyện  tôi  biết  anh  là  người  có  chí  hướng  nhưng  vẫn  phải  tiếp  tục  tìm  hiểu
                     thêm. Mấy hôm sau  tôi  lại  ra  chơi. Nhân  bàn  đến  đời sống  khổ  cực  của  thợ
                     thuyền, tôi khêu gợi:


                                                                  10
   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15