Page 94 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 94

Bác bước vào đình Hồng Thái nhìn bao quát khung cảnh và các đồng chí

                     chung quanh, vẻ rất hài lòng. Tất cả chúng tôi đều xúm xít lại. Bác bắt đầu câu
                     chuyện bằng những lời thăm hỏi ân cần về sức khỏe chung của chúng tôi rồi hỏi
                     Ủy ban châu về tình hình phong trào của địa phương. Mặc dù đã chuẩn bị rất kỹ,
                     nhưng trước những câu hỏi rất cụ thể tỉ mỉ của Bác, đồng chí Tùng vẫn không

                     khỏi bối rối.
                           Bác sang tới xóm Tân Lập (Tân Trào) vào tạm trú ở một gia đình cơ sở ít
                     hôm, trước khi ra ở lán phía chân núi Nà Lừa. Chúng tôi cố hết sức giữ bí mật,
                     đón Bác về bình thường như đón mọi đồng chí cán bộ khác. Nhưng Bác chỉ ở

                     trong xóm được vài hôm, toàn thể nhân dân đã chăm chú, xì xào: "Có một đồng
                     chí Già mới về, yêu dân, yêu bộ đội đặt biệt. Lại chăm chỉ khác thường, đêm
                     làm việc tới khuya, sáng mờ đất đã quét nhà, tưới rau, lấy củi, đánh thức bộ đội
                     dậy đi tập, hoặc tăng gia giúp dân. Ông Cụ nhiều tuổi cũng đi làm. Ông Cụ rất

                     chăm lo tưới nước. Hôm nào đi thăm đồng về thấy ruộng cạn là vận động bà con
                     đi tát ngay, cả Ông Cụ cũng đi. Có buổi thấy Ông Cụ lúi húi ở ngoài đồng,
                     tưởng làm gì, té ra đắp một cái bờ bị nẻ để giữ nước cho dân…".
                           Từ cụ già đến trẻ nhỏ trong xóm, người nào cũng đều muốn đến gặp "Ông

                     Cụ''  hoặc  ''Đồng  chí  già''  để  được  nghe  chuyện  thế  giới  trong  nước  và  nghe
                     những lời khuyên bảo về đấu tranh chống đế quốc, phát xít, và tăng gia sản xuất,
                     thực hành tiết kiệm.
                           Có một chuyện mà nhiều đồng chí cho tới bây giờ vẫn còn nhớ và không

                     khỏi buồn cười. Ngay sau hôm mới tới Tân Lập, Bác đi thăm luôn chỗ ăn chỗ ở
                     của đơn vị Giải phóng quân đóng ở đó. Chúng tôi vẫn giữ bí mật, ngay cả với
                     đồng chí chỉ huy đơn vị. Bác thấy chỗ ăn, nơi ở của bộ đội không được trật tự
                     cho lắm, bèn gặp đồng chí chỉ huy góp ý kiến. Đồng chí chỉ huy vốn là người

                     nóng nảy, thấy vậy tỏ ý không bằng lòng: "Phê bình chúng tôi, chuyện ấy đã có
                     cấp trên của chúng tôi''. Bác vẫn hồn hậu, tươi cười đáp: "Tôi là người dân tôi
                     cũng có quyền phê bình, góp ý với bộ đội chứ!...Bộ đội cách mạng là bộ đội của
                     dân cơ mà!". Đồng chí chỉ huy đơn vị nghe ra ngay, không dám nói nữa. Hôm

                     sau gặp tôi, đồng chí lắc đầu: "Có một Ông Cụ già không biết ở xã nào đến, nói
                     năng cừ lắm, phê bình mà tôi cũng phải chịu''. Tôi cười, nói nhỏ: "Lãnh tụ của
                     phong trào cách mạng hiện nay đấy!''. Đồng chí chỉ huy đơn vị trợn tròn mắt:
                     "Có thật không?... Từ đó, mỗi khi nhắc lại câu chuyện ấy, đồng chí vẫn không

                     khỏi đỏ mặt.
                           Từ khi Bác và Trung ương về, Tân Trào càng dần dần trở nên thực sự là
                     thủ đô lâm thời của Tổ quốc, trái tim của cách mạng Việt Nam. Từ nơi đây tỏa
                     đi khắp các chân trời của đất nước mọi chỉ thị về đường lối, phương châm, sách

                     lược của Đảng nhằm đẩy mạnh công cuộc chuẩn bị Tổng khởi nghĩa. Cũng từ
                     nơi đây đã thu hút về biết bao nhiêu thanh niên anh tuấn bốn phương. Nghe theo
                     tiếng gọi của cách mạng, anh em đã rời bỏ làng mạc, xưởng máy, trường học,


                                                                  94
   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99