Page 79 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 79
1
GẶP BÁC Ở TÂN TRÀO
NGUYỄN LƯƠNG BẰNG
Nguyên đại biểu Quốc dân Đại hội Tân Trào
...Mùa hè năm 1945, chúng tôi lên Tân Trào. Tôi cùng đi với anh Trường
Chinh, anh Hà Huy Giáp và một số đại biểu đi dự Đại hội Mặt trận. Đi trong khu
giải phóng, thở hít không khí tự do, người thấy nhẹ nhàng. Liên lạc dẫn chúng tôi
tới một cơ quan. Chúng tôi thấy lố nhố những anh chị em du kích, tự vệ mang
gươm, mang súng. Người thì đang làm nhiệm vụ canh gác, người đang họp bàn
công tác. Từ người dân mất nước, trong tay không có một tấc vũ khí nay đứng
trước quang cảnh ấy, cả đoàn đại biểu đều cảm động, có người rưng nước mắt. Tôi
được tin Ông Cụ đã ở Tân Trào, nên quên cả mệt mỏi định tiếp tục đi ngay, vì từ cơ
quan này vào trong ấy cũng gần thôi. Nhưng một trận mưa to sập đến. Suối dềnh
lên, đường bị nghẽn. Chúng tôi đành phải nghỉ tại đây. Suốt đêm tôi thao thức, hết
nghĩ đến Ông Cụ, lại ngắm nhìn những đồng chí du kích bố trí bảo vệ đoàn đại
biểu. Lắng nghe, thấy mấy đồng chí nói tiếng Tày Cao Bằng. Tôi nghĩ ngày mai
vào gặp Ông Cụ, chỗ ở chắc còn nghiêm mật hơn thế này.
Sớm hôm sau, cơm nước xong, chúng tôi vào Tân Trào. Tới nơi, anh Võ
Nguyên Giáp cho chúng tôi biết Ông Cụ đang chờ, nhưng ốm lắm. Mấy hôm
trước, bệnh tình có vẻ nguy kịch, tưởng chết. Ông Cụ đã một lần cho gọi anh
Phạm Văn Đồng và anh Võ Nguyên Giáp vào bàn công tác như cố ý giối giăng.
Rồi anh Giáp dẫn chúng tôi tới chỗ Bác ngay. Qua cây đa Tân Trào, lội một con
suối, tới chân đèo De đi sâu vào chừng vài trăm thước. Tôi tiến vào một nhà sàn
thấp, ngạc nhiên vì thấy việc bảo vệ gần như không có. Trong nhà sàn bên cạnh,
chỉ có mấy đồng chí phụ trách máy vô tuyến điện.
Bước vào cái lều Bác ở, tôi rất cảm động. Nhà trống hơ trống hoác, bốn
phía không có phên che. Ngoài chiếc máy đánh chữ và một ít giấy, không có
một thứ đồ đạc gì khác. Bấy giờ đã vào thu, lại sau những trận mưa liên miên,
khí trời lạnh, Ông Cụ ngồi xổm một mình trên sàn. Tôi nhận ra ngay Ông Cụ,
nhưng Ông Cụ hom hem quá, khác hẳn đồng chí Vương hồi trước. Ông Cụ đã
để râu, tóc lốm đốm bạc, hai má hóp lại. Đầu đội miếng vải túm lại như mũ nồi.
Mình mặc áo cộc chàm, hai chân gầy khẳng khiu làm cho hai ống quần soóc
càng rộng. Chỉ có đôi mắt là vẫn sáng như xưa.
Chúng tôi hỏi thăm sức khỏe, hỏi về thuốc men, Bác nói:
- Có một bà con thiểu số ở đây vào rừng lấy thuốc về cho mình uống.
Uống mấy hôm nay đã đỡ.
1 In trong cuốn Bác Hồ ở Tân Trào, Sđd
79