Page 355 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 355

cắn mới thấy rắn như đá và chát lè. Dù sao, cuối cùng tôi cũng được một bữa no

                     ổi xanh và ổi ương. Yên chí, tiếp tục cuốc bộ lên Hàm Yên. Kết quả của bữa tiệc
                     ổi xanh này là đận đó tôi bị một trận táo bón…''gần chết'' và hậu quả là bị bệnh
                     trĩ từ đó cho đến tận mãi sau này.
                           Đến Hàm Yên, tôi làm việc với anh Gia Hạc - quyền Bí thư Huyện ủy - và

                     anh Cát, Thường vụ Huyện ủy - phụ trách Đảng vụ, gần hai ngày và một đêm thì
                     xong công việc.
                           Anh Gia Hạc là một cán bộ cũ, tuổi chưa cao lắm nhưng con người trông
                     gân guốc nên tôi có cảm giác là anh hơn tôi hàng chục tuổi. Anh xuất thân là

                     người lao động, tính bộc trực, và hay pha trò, cho nên trong quá trình làm việc
                     tuy rất nghiêm túc nhưng thỉnh thoảng lại xen vào những trận cười do những câu
                     bông phèng hài hước và có duyên của anh. Ngay từ lúc mới gặp nhau và cho đến
                     lúc xong công việc, tôi bắt tay từ biệt để trở về tỉnh, được anh nhắc đi nhắc lại

                     mấy lần: "Ông về đề nghị với các (bố) Tỉnh ủy cắt hộ tớ chữ Q đi; để (lủng lẳng)
                     khó chịu lắm, mà trách nhiệm thì có Q hay không có Q có khác gì đâu?!".
                           Chả là lúc đó anh mới là quyền Bí thư Huyện ủy, công văn lên trên, xuống
                     dưới, trước dòng chữ "Bí thư Huyện ủy" phải ghi lù lù một chữ Q. Sau này, khi

                     anh đã được bỏ chữ Q, được bầu vào Ban Chấp hành Tỉnh ủy và tận đến lúc đã
                     lên nhậm chức cấp vụ tại một Bộ ở Trung ương, nhiều lần gặp lại nhau, nhắc lại
                     truyện ''cắt cu'', chúng tôi còn có thể cùng nhau cười rũ rượi. Lúc nào anh cũng
                     rất vui.

                           Bây giờ anh Gia Hạc đi xa đã lâu rồi, ngồi nghĩ lại còn thấy thương, nhớ
                     một đồng chí bộc trực và lúc nào cũng lạc quan.

                                          IV-  BÀ MẾ VÀ CÔ GÁI TÀY Ở XUÂN VÂN


                           Dạo ấy, đang làm việc ở cơ quan tỉnh Tuyên Quang thì tôi bị một trận cảm
                     mạo kéo theo sốt rét dài ngày, mắt và da mặt vàng khè, ăn gì cũng thấy chán và
                     mệt rã rời. Tiêm mãi quinobleu da càng vàng thêm và bệnh không giảm. Cơ

                     quan cho lên An dưỡng đường của tỉnh nghỉ 7 ngày. Gọi "An dưỡng đường" cho
                     oai, chứ thực ra là một trạm nghỉ đặt ở nhà một đồng chí ở Lang Quán (Yên
                     Sơn) do y sĩ Tuyên phụ trách và một anh nuôi giúp việc. Được hưởng chế độ
                     "double ration" (tức là tiêu chuẩn gấp đôi). Cơm được nấu toàn gạo không phải

                     độn ngô, sắn. Rau muống xào và tép khô rang được ăn thoải mái. Hàng ngày,
                     ngoài thuốc chống sốt rét còn được tiêm thêm một ống Bévitine (tức là vitamin
                     B1). Bẩy ngày an dưỡng đã qua, đã hết sốt nhưng vẫn còn mệt lắm. Một bà mế
                     người Tày ở Xuân Vân, bắc huyện Yên Sơn cho con trai là anh Tiến về tận nơi

                     tìm tôi bảo xin phép lên để mế phục thuốc và trông nom cho đến khỏe. Tôi xin
                     phép và được cơ quan cho nghỉ thêm 10 ngày tiếp tục an dưỡng.




                                                                  355
   350   351   352   353   354   355   356   357   358   359   360