Page 350 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 350

Chúng tôi được lệnh tuyệt đối giữ bí mật. Khoảng 16 giờ bỗng chúng tôi nghe

                     thấy tiếng máy nổ rền rền. Đài quan sát đặt gần đền thờ nhỏ trên núi báo tin:
                     Một đoàn tàu địch đang từ phía Đoan Hùng tiến lên. Anh Phương "mèo" ra lệnh
                     chuẩn bị chiến đấu. Chiếc tầu chiến đầu tiên của địch xuất hiện, chờ nó lọt vào
                     tầm bắn của Ba-do-ka, anh Phương ra lệnh bắn. Đồng chí Chiểu bóp cò súng,

                     viên đạn phóng đi, nhưng đạn nổ xa mục tiêu. Đồng chí Đúc, đồng chí Phán lập
                     tức tiếp viên đạn khác. Cùng lúc này tổ súng trường cùng lúc bắn vào tàu địch.
                     Chiến sĩ Khiêm với khẩu súng trường Nhật quật ngã ngay một tên Lê Dương đổ
                     vật xuống boong tàu. Chiếc đi đầu tăng tốc độ vượt qua làn đạn, chiếc thứ hai

                     xuất hiện. Đồng chí Chiểu nhằm vào nó bóp cò, nhưng đạn nổ không tới đích.
                     Lúc này hai tàu tập trung các cỡ súng bắn dữ dội vào trận địa của tiểu đội tôi.
                     Cây cối đổ ngổn ngang, đặc biệt bụi vầu rất to trước cửa đền gãy gục gần hết.
                     Anh Phương "mèo" nhắc tôi và Chiểu bình tĩnh, chỉnh lại súng đón toán sau.

                     Quả nhiên, đoàn tàu thứ hai của địch kéo đến, một, hai, ba chiếc. Chúng tôi hồi
                     hộp trông đợi vào quả Ba-do-ka còn lại. Đồng chí Chiểu bóp cò. Viên đạn bắn
                     đón rất đẹp, xuyên thủng vào khoang máy, tàu chiến địch bốc lửa, khói đen phụt
                     ra. Nó nghiêng trái, nghiêng phải rồi phóng thẳng hướng Tuyên Quang được

                     hơn 1ki lô mét thì chìm.
                            Lúc này tàu địch bắn lên bờ như đổ đạn. Anh Phương "mèo" bị bỏng tay,
                     tai ù nên gần như điếc, nhưng vẫn bình tĩnh bảo tôi cho tiểu đội rút về khu vực
                     trận địa phục kích quân bộ. Đây là trận địa trung đội đã đào sẵn cho cả tiểu đội,

                     bom mìn cùng đã được gài sẵn, để ngăn chặn quân địch đổ bộ từ Bình Ca đi Sơn
                     Dương. Chúng tôi xuống công sự và nhắc lại nhiệm vụ của tiểu đội và nhiệm vụ
                     cụ thể của từng người. Cùng lúc ấy, quân địch cho tàu chiến ghé vào bờ, đổ
                     quân lên bãi  đất  rộng  cạnh  con  ngòi  từ chợ Xoan  ra sông, cách trận  địa  của

                     chúng  tôi  khoảng  100m.  Trời  sắp  tối,  chúng  cụm  lại,  thắp  đèn  sáng,  vừa  ăn
                     chúng vừa hò hét.
                            Đã từng quần nhau với giặc trong lòng Hà Nội, nhưng nay tôi không thể
                     ngồi nhìn những hành động ngang ngược của kẻ địch. Chúng tôi uất ức đề nghị

                     cấp trên cho chuyển sang đánh tập kích ngay. Nhưng đựơc anh Minh Sơn và anh
                     Phương "mèo" phân tích, cuối cùng chúng tôi nhất trí vẫn đánh theo phương án
                     phục kích đã được chuẩn bị lợi hơn.
                            Sáng ngày 13-10 chừng một đại đội địch vượt qua ngòi Xoan dàn đội hình

                     để tiến theo đường Bình Ca - Đa Năng, đi đầu là 3 tên lính da đen đi dò đường,
                     thỉnh thoảng chúng lại bắn vài phát đạn vào hai bên bụi rậm. Mặc nó, chờ chúng
                     lọt sâu vào trận địa của ta, anh Phương ra lệnh phát hoả, tiếng bom mìn, lựu đạn
                     nổ vang. Súng trường nhằm diệt những tên đang qua ngòi và những toán địch

                     chụm lại và cả những tên đang tháo chạy.
                            Bị đánh bất ngờ, quân địch hoang mang rút ra bến Bình Ca, co cụm lại,
                     dùng pháo từ tàu chiến và các cỡ súng bắn như đổ đạn trên mặt đường và những


                                                                350
   345   346   347   348   349   350   351   352   353   354   355