Page 353 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 353

nào cũng thật trong sáng, lúc nào cũng làm việc hết mình, lắng nghe nhau, quý

                     và thương nhau hơn ruột thịt và đặc biệt là luôn đầy ắp tiếng cười.
                           Thật đúng là:
                                                 "Nhường áo sẻ cơm, chia đều vất vả,
                                                 Chẳng chút suy bì, chẳng tính thiệt hơn".

                           Đến cuối năm 1950, Tỉnh ủy quyết định cho tôi tham gia lớp cán bộ đầu
                     tiên do Đảng ta tổ chức cho đi học ở nước ngoài. Lúc đó là học ở Bắc Kinh -
                     Trung Quốc với các ngành mũi nhọn trong nước đang cần (hậu cần quân đội,
                     Nga văn, quản lý xí nghiệp, kỹ sư giao thông vận tải…). Học xong, tôi được giữ

                     lại công tác một thời gian tại Đại sứ quán Việt Nam ở Bắc Kinh. Sau đó được
                     điều về nước, lần lượt công tác tại Văn phòng Trung ương Đảng và Ban Dân
                     vận - Mặt trận Trung ương. Cơ quan cũng vẫn ở khu căn cứ địa, lúc thì ở Bản
                     Khây, Bắc Kạn, lúc thì ở Phú Đình, Định Hóa, Thái Nguyên. Nhưng nhiều nhất

                     là ở Tân Trào, Sơn Dương và Kim Quan, Yên Sơn thuộc Tuyên Quang. Tôi lại
                     được gặp lại bà con các dân tộc Tuyên Quang. Cho tới sau Hội nghị Giơnevơ
                     1954 mới theo cơ quan về Hà Nội.
                           Như vậy thời gian tôi chính thức là con em Tuyên Quang, được bà con các

                     dân tộc Tuyên Quang nuôi nấng, được Đảng bộ Tuyên Quang quản lý và kèm
                     cặp cho lớn lên chỉ có khoảng ba năm. Cho đến lúc về hưu năm 1995, tôi đã
                     công  tác  liên  tục  một  mạch  50  năm. Không  hiểu  sao, nghĩ  lại  cuộc  đời  hoạt
                     động, thì những ấn tượng sâu sắc nhất, những tình cảm đậm đà nhất vẫn cứ đọng

                     lại ở Tuyên Quang. Hai cái 'bộ ba'' thân thương mà cuộc đời tôi có vinh dự từng
                     là thành viên nay đều không còn nguyên vẹn nữa, anh Việt Dung và anh Phụng
                     đều đã ra đi từ rất sớm, lúc đang tuổi hoạt động hăng hái nhất, anh Khiết thì mấy
                     năm trước đây cũng đã đi xa. Nghĩ lại thấy nhớ thương da diết, cùng với nỗi nhớ

                     thương tất cả đồng chí, đồng bào Tuyên Quang ngày ấy…
                           "Năm mươi năm, trải phong trần.
                           Tuyên Quang ngày ấy, mùa xuân cuộc đời".

                                        II- NHỮNG BỮA ĂN ĐẠM BẠC VÀ NHỮNG

                                       ÔNG ANH NUÔI Ở  CƠ QUAN BAN ĐẢNG VỤ

                           Dạo ấy, cơ quan Ban Đảng vụ Tỉnh ủy ở nhờ nhà một đồng bào cuối xã

                     An Tường (gần xã Lưỡng Vượng), huyện Yên Sơn. Gạo được phát mươi ngày
                     một lần. Gạo đã mục, khi vo nếu xát mạnh hoặc dùng ngón tay bóp mạnh hạt
                     gạo có thể vụn ra ngay. Gạo ít, nên phải nấu độn với sắn đào ở rừng quanh nhà.
                     Sắn này do bà con trồng để cứu đói từ những năm 1945, 1946, nay đã quá già

                     không dùng nữa, nên cho anh em cơ quan sử dụng. Sắt củ sắn ra thấy rõ 3,4
                     khoanh trong ruột sắn, nói lên ''thâm niên'' của sắn. Khi thái nhỏ độn vào gạo
                     nấu cơm, ăn cứ mỗi miếng lại phải nhả ra một miếng bã như bã trầu, nếu không


                                                                353
   348   349   350   351   352   353   354   355   356   357   358