Page 357 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 357
gặp cá lớn nuốt không nổi cốc phải nộp cho chủ. Cứ thế mấy tiếng đồng hồ, cốc
đã no và ông già đã có đầy một giỏ cá. Sáng hôm sau, ông đem bán cá cho bà
con trên bờ lấy tiền chi cho cuộc sống hàng ngày. Cảnh giữa đêm giá lạnh,
sương giăng kín mặt sông, trên chiếc bè nhỏ lênh đênh một ông già gày và một
con cốc nhỏ nhoi trông thật lạ, thật buồn và cũng thật thương. Mấy hôm sau, tôi
hỏi thăm được biết ông lão là một người Hoa, tên là Voòng. Bà con Xuân Vân
gọi là ông Tàu Voòng.
Ở nhà mế Chiếu được mười ngày tôi đã hoàn toàn khỏe, tôi xin phép trở
về cơ quan. Lúc này anh Tiến đã trở về Hà Giang công tác. Hai mẹ con mế
Chiếu thịt một con gà làm một bữa ăn thịnh soạn để tiễn tôi. Lúc chia tay, ai
cũng lưu luyến, bịn rịn…
Đây là những ngày suốt đời tôi không bao giờ quên được.
Giữa những năm 60, một lần có công tác lên Tuyên Quang, tôi về Xuân
Vân tìm, được biết mế Chiếu đã mất sau ngày hòa bình có vài năm. Anh Tiến đã
về đón Mỵ lên Hà Giang và nghe đâu Mỵ đã lấy chồng, đã thoát ly làm cán bộ
và đang làm việc ở một huyện biên giới nơi anh Tiến được điều về.
Năm 1980, tôi đang công tác ở Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt
Nam, gặp anh Lượng là Phó Chủ tịch Hà Giang mới được điều về cơ quan Mặt
trận Tổ quốc. Hỏi thăm tôi được tin đau lòng: Mỵ đã hy sinh trong chiến tranh
biên giới 1979, anh Tiến thì về hưu đã lâu.
Cho đến lúc này, hơn nửa thế kỷ đã trôi qua. Nhưng nhắm mắt lại, tôi vẫn
thấy ngay bóng ông già Tàu dưới ánh đuốc bập bùng, thấy hình ảnh thân thương
của mế Chiếu khi mế săn sóc tôi lên cơn sốt; thấy hình ảnh và giọng hát của em
Mỵ. Những hình ảnh khắc sâu trong tâm khảm tôi mà lúc nào nghĩ đến cũng
thấy rưng rưng.
"Nhớ những con người hiền lành, chân chất
Đẹp như núi rừng, trong sáng hồn nhiên
Nhớ bà Mế già cơm cháo ngày đêm
Thương xót đứa con miền xuôi lặn lội
Ánh đuốc bập bùng soi trong đêm tối
Đưa anh cán bộ lên họp núi cao
Cô gái áo chàm mắt đẹp như sao
Vòng bạc long lanh, hát câu "Pì Noọng…
357