Page 347 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 347
học: cho máy bay lăn đi trước khi bay lên trời. Trong tôi, đau đáu một mơ ước
sâu xa "Một ngày nào đó sẽ được lái một chiếc máy bay trên vùng trời Tổ quốc".
Kết thúc lớp học, tôi được giao nhiệm vụ làm đội trưởng cùng với đồng
chí Trần Quốc Thái làm đội phó phụ trách lớp học mới. Khoá 2 đào tạo 3 trung
đội: hoa tiêu, cơ khí, khí tượng. Tôi được bầu làm bí thư chi bộ của lớp học và
tham gia Ban cán sự Đảng của Ban nghiên cứu không quân. Cái tuổi 20 đầy
nhiệt huyết, toàn tâm toàn ý dốc lòng vào cống hiến cho sự nghiệp, mang hết cái
vốn nhỏ nhoi của những năm tháng chiến đấu và học tập, chỉ huy và lãnh đạo
anh em. Thật cũng không tả hết cái tinh thần cách mang, niềm lạc quan vô tư, ý
chí chịu đựng của lớp lớp thanh niên học viên hồi ấy. Từ ghế học đường, xếp
bút nghiên lên đường tranh đấu, trai trẻ, sung mãn, nghị lực, lớp lớp anh em hồi
đó quả là niềm tự hào của đất nước. ..
Tôi còn nhớ, với cái tâm lý sôi động và non trẻ của học sinh cách mạng,
bên cạnh việc trau dồi kiến thức khoa học chuyên môn, việc giáo dục và rèn
luyện kỷ luật, kỹ thuật quân sự, tôi thực sự coi trọng công tác giáo dục lý tưởng
cách mạng, nhân sinh quan cách mạng, tư cách và phẩm chất đạo đức người
cách mạng. Từ báo Sự thật, báo học tập hàng tuần, tôi giới thiệu những vấn đề
thiết thực về tư cách và trách nhiệm của mỗi người đối với xã hội, đối với đất
nước, đối với nhân dân, việc tu dưỡng con người và việc giúp nhau khắc phục
những cá tính, thiếu sót chưa phù hợp trước cuộc sống. Bây giờ, 50 năm qua đi,
lớp chúng tôi nay đã 60, 70 tuổi rồi, cũng có vài người rơi rụng trong cuộc
trường chinh vĩ đại của đất nước, nhưng tuyệt đại bộ phận, đại đa số anh em
đồng chí, đồng đội đã thành đạt, đã toàn tâm toàn ý cống hiến hy sinh cao cả cho
sự nghiệp kháng chiến, đã lập nên những kỳ tích cho đất nước. Còn có cái gì
đáng tôn vinh hơn khi đứng trước toà lâu đài độc lập của dân tộc, chúng ta thấy
lấp lãnh những viên gạch, hoa văn của chính bản thân mình, của bản thân mỗi
con người chúng ta trong đó. Tiếc rằng vì hoàn cảnh và điều kiện của cuộc
kháng chiến gian khổ, ngành Không quân của chúng tôi hồi đó chưa thực hiện
được ước mơ được bay lên để bảo vệ khoảng trời Tổ quốc. Nhưng cái vốn liếng
được tôi luyện ít nhiều trong cái lò "Nông trường thí nghiệm" ấy cũng đã góp
phần không nhỏ vào sự trưởng thành và sự trường tồn ngày nay của chúng ta
trên mọi mặt công tác và đời sống của cuộc chiến tranh giải phóng Tổ quốc.
Khoảng thời gian của Ban nghiên cứu Không quân tồn tại quá ngắn ngủi
so với sự nghiệp cách mạng của dân tộc. Nhiều anh đã ngã xuống, đã ra đi như
Bác Liên, bác Đống, bác Mai, anh Nghi, thầy Việt và còn bao nhiêu anh em nữa.
Số anh em đồng đội còn lại tản mát mỗi người một nơi. Bác Phác, các anh Hà
Đổng, Hiếu Tâm những người đã dìu dắt và cộng với sự nhiệt tình với tôi nay
còn sống cả, trở thành những cây cao bóng cả của vườn hoa đất nước. Tôi thật
sự suy ngẫm về cái lý tưởng ra đời của Ban nghiên cứu không quân của Bác Hồ
347