Page 317 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 317
Tuy Bộ trưởng thường bị các Bộ, các địa phương nhận xét là quá chặt chẽ
trong việc xét duyệt và cấp phát kinh phí ngân sách Nhà nước và quá tiết kiệm,
giản dị trong sinh hoạt đời thường, thậm chí còn bị nói đùa là "cá gỗ" hạng nặng,
nhưng mặt khác, ông lại có tiếng là người hiền, mẫu mực, đức độ, cộng thêm
lòng hiếu khách, cho nên được rất nhiều người quý mến, do đó cơ quan chúng
tôi cứ phải tiếp khách thường xuyên. Ngoài các vị khách đến họp, đến làm việc,
còn có không ít các vị khách đi qua, tiện đường ghé chơi thăm Bộ trưởng, trong
đó chủ yếu là các vị Bộ, Thứ trưởng, thủ trưởng các ngành, các địa phương và
cả một số văn nghệ sỹ, nhân sỹ, trí thức có tên tuổi.
Số khách đến luôn và đến đông...Chẳng hạn như một ngày đầu tháng 3-
1948, tất cả có lẽ đến ba chục người khách, vừa đến họp, vừa đến làm việc, vừa
đến chơi, trong đó có một số vị Bộ, Thứ trưởng và Đại tướng Võ Nguyên Giáp
cùng phu nhân, nhà cơ quan không đủ chỗ ngủ, chúng tôi phải sơ tán bớt một số
vị sang nghỉ nhờ các nhà dân bên cạnh.
Chúng tôi đã có lần được nghe một vị khách nói với Bộ trưởng: " chúng
tôi thường hay ghé thăm anh, vì rất quý mến anh, nhưng còn vì một lý do quan
trọng khác là mỗi khi đến, đều được anh ân cần tiếp đón và đãi những bữa ăn rất
ngon", mà những bữa ăn đãi khách đó, trừ số bữa phục vụ cho khách đến họp,
đến làm việc được thanh toán với tài vụ cơ quan, còn số bữa mời khách đến chơi
thăm, thì ngoài lương thực phải mua, đều được tự túc bằng nguồn thực phẩm:
gà, vịt, trứng, rau "cây nhà lá vườn" do Bộ trưởng và chúng tôi sản xuất.
Về mặt văn hóa, thể thao, chúng tôi thường phối hợp với các cơ quan bạn,
tổ chức các buổi sinh hoạt văn hoá văn nghệ, múa hát, diễn kịch, các cuộc đấu
bóng giao hữu giữa các đơn vị và giữa thanh niên cơ quan với thanh niên địa
phương . Trong các dịp lễ, tết, chúng tôi thường tham gia các buổi mít tinh, các
buổi lễ hội, hội diễn của đồng bào địa phương tổ chức theo phong tục tập quán
cổ truyền của bà con...
Do tình hình chiến sự biến chuyển và nhiệm vụ công tác có những yêu
cầu mới, đến đầu tháng 9-1950 chúng tôi được lệnh chuyển đến địa điểm ATK
mới ở Chiêm Hoá thuộc cùng tỉnh Tuyên Quang...
Từ ngày ấy đến nay, hơn nửa thế kỳ qua, nhưng những kỷ niệm về quãng
thời gian không thể quên đó vẫn hằng in sâu trong ký ức chúng tôi, mà mỗi khi
nghĩ đến, lòng chúng tôi lại không khỏi xao xuyến bồi hồi.
Hôm nay, ôn lại những kỷ niệm cũ sâu sắc đó, tôi xin chân thành được thắp
một nén hương tưởng niệm và biết ơn vô hạn cố Bộ trưởng Lê Văn Hiến, người
cha đỡ đầu kính yêu, người bác thân thương đã hết lòng dạy bảo, dìu dắt anh chị
em chúng tôi từ chỗ còn non trẻ, trứng nước tới chỗ trưởng thành.
317