Page 215 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 215

ngồi trước mặt cháu. Lúc thì chỉ vào cái bút Bác cài vào túi áo ngực để thu hút

                     cháu nhìn vào. Lúc thì chỉ tay lên trời để cháu trông theo. Rồi Bác bón xôi cho
                     cháu ăn. Cháu đã quen Bác, không lạ nữa. Cháu ngồi trên xe, nét mặt ngây thơ,
                     đón nhận từng thìa xôi Bác bón cho ăn. Những hình ảnh này được anh Võ Năng
                     An - đồng chí nhiếp ảnh đi theo Bác chụp. Trước mắt tôi là bức ảnh tuyệt đẹp

                     của ông và cháu. Sau này anh Võ Năng An gửi cho chúng tôi cả ảnh và phim.
                     Bác nhớ, có lần hỏi tôi có còn giữ được ảnh không; và Bác dặn phóng to ra để
                     kỷ niệm. Ảnh đã phóng to giữ gìn cẩn thận cho tới ngày nay cháu đã là mẹ. Hình
                     ảnh Bác vẫn còn đây mà mãi mãi Bác đã đi xa.

                           Cũng còn nhiều lần Bác cho cháu vào thăm Bác. Ba cháu - đồng chí Lê
                     Văn Lương - một hôm vừa cười vừa kể lại. Ba cháu vào báo cáo công việc với
                     Bác. Vừa gặp ba cháu, Bác đã nói ngay: "Này chú, chưa có ai dám bảo Hồ Chủ
                     Tịch cạo râu. Thế mà con Thu nhà chú bảo Bác Hồ cạo râu đi đấy". Hỏi cháu,

                     tôi  mới  biết  cháu  sợ  râu  Bác.  Cháu  thấy  các  bác  Hoàng  Quốc  Việt,  Trường
                     Chinh… không bác nào có râu, chỉ có mỗi Bác Hồ là có râu. Bác thương cháu
                     biết chừng nào, một tình thương của ông quý cháu. Tình thương ấy còn lại mãi
                     mãi suốt đời cháu và suốt cả đời tôi.

                           Nhớ Bác, hàng năm vào ngày 19-5, ba cháu đều đưa tôi và các con vào
                     nhà Bác thăm nơi Bác nằm, Bác làm việc; nơi Bác ở cuối đời; thăm vườn cây,
                     ao cá. Cảnh cá chen nhau vào cầu chờ Bác cho ăn cùng những kỷ niệm xưa lại
                     lần lượt in đậm nét hình ảnh Bác trong trí nhớ của tôi. Tôi không sao quên được.

                           Nhớ Bác, tôi sống xứng đáng với tình thương, với lời dạy của Bác.

























                                                                215
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220