Page 214 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 214

1
                                          MẸ CON TÔI TRỌN ĐỜI NHỚ BÁC

                                                                                       NGUYỄN THỊ BÍCH THUẬN
                                                                     Nguyên cán bộ Văn phòng Trung ương Đảng


                           Đầu  năm  1951,  tôi  chuẩn  bị  sinh  cháu  thứ  hai.  Ở  chiến  khu  Việt  Bắc,
                     không có bác sĩ sản khoa, cũng không có nhà hộ sinh. Để việc cháu ra đời không
                     gặp khó khăn trở ngại; anh Cả tức anh Nguyễn Lương Bằng khuyên tôi nên sang

                     khu vực cơ quan của anh, cơ quan Ban Tài chính Trung ương ở Chiêm Hóa -
                     Tuyên Quang. Tại cơ quan có chị Cần, một đồng chí đảng viên đã từng làm bà
                     đỡ ở Hà Nội và đã đỡ cháu đầu cho tôi. Như vậy bảo đảm hơn. Nghe anh, hai
                     mẹ con tôi - tôi và cháu Minh Thu - rời Tân Trào sang Chiêm Hóa. Văn phòng

                     Trung ương điều một chị làm công tác cấp dưỡng đi theo giúp đỡ. Qua đèo, lội
                     suối, chặng đường đi bộ khá vất vả nhưng vẫn vượt qua. Anh Cả giành cho hai
                     mẹ con căn nhà ngang một gian ở trên đồi. Phía bên trên là nhà chính nhưng
                     cũng đều là nhà gianh vách nứa. Khu vực thoáng, không âm u, sạch sẽ. Mái nhà

                     ẩn dưới tán mấy cây to để tránh máy bay địch phát hiện. Tại đây, tôi sinh cháu
                     thứ hai, cháu Nguyễn Tài Trung ngày 15-2-1951. Mẹ tròn con vuông.
                           Tôi nhớ, một hôm vào khoảng gần trưa, tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy
                     Bác Hồ lên nghỉ tại nhà trên. Tôi lo vì sợ cháu bé khóc làm Bác không an giấc

                     ảnh hưởng đến sức khỏe của Bác. Tôi không dám nghĩ lên thăm Bác. Thế mà
                     Bác đã một mình xuống thăm tôi và hai cháu. Vừa vào nhà, Bác nhìn bữa cơm
                     đạm bạc của tôi Bác nói: "Ăn thế này thôi à!" "Cảm động quá, tôi chỉ biết "vâng
                     ạ". Thật ra, vào lúc đó, được như vậy tôi cho là quá tốt rồi. Tôi không thể đòi hỏi

                     được hơn. Bác thương tôi mới sinh cháu nên Bác hỏi vậy. Nhà không có ghế
                     đẩu. Chỉ có một bàn con bằng nan tre, một ghế dài hai gióng tre hợp lại. Tôi
                     đang loay hoay tìm chỗ để mời Bác ngồi. Hiểu nỗi băn khoăn của tôi. Bác ra cửa
                     ngồi ngay xuống vỉa hè bằng đất nện nhẵn thín. Bác chỉ tôi ngồi bên cạnh. Bác

                     hỏi thăm sức khỏe của tôi, tình hình hai cháu, dặn dò tôi về cách đối nhân xử thế
                     với mọi anh chị em trong cơ quan. Tôi nghĩ rằng Bác biết tôi là cán bộ Hà Nội,
                     sống ở Hà Nội, lại có chút ít kiến thức văn hóa nên sợ tôi sống cách biệt, xa mọi
                     người. Tôi lặng yên ngồi nghe, hiểu lời Bác là lời cha.

                           Sáng hôm sau, trước khi Bác vào dự Đại hội Đại biểu toàn quốc lần thứ II
                     của Đảng tại xã Vinh Quang, Chiêm Hóa. Bác vẫy gọi cháu Minh Thu lên nhà,
                     cháu mới tròn hai tuổi (02-1949 – 02-1951). Ban đầu, cháu sợ không dám lại
                     gần. Không biết anh Lê Tất Đắc kiếm đâu được một cái xe cút kít nhỏ bé vừa

                     tầm cháu ngồi. Sao Bác làm quen cháu nhanh thế! Bác để cháu ngồi vào xe. Bác



                     1  Bản viết tay, lưu tại Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Tuyên Quang
                                                                  214
   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219