Page 205 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 205
Lúc bấy giờ nghe tin Bác đến thăm, cả hội trường náo nức hẳn lên. Bác sẽ
vào đường nào đây? Ai cũng muốn Bác đi gần hàng ghế của mình. Riêng tôi thì
lòng bồn chồn đến lạ! Suốt từ ngày xa Bác ở Việt Bắc đến giờ, tôi chưa được
gặp lại Bác. Không biết Bác dạo này có khoẻ không? Bế con trong lòng, tôi cứ
thầm mong Bác đi qua chỗ mình để được thấy Bác (Hôm đó họp buổi tối, vì
cháu bé mới được 3 tháng, nên tôi bế theo).
Bác đến! Cả hội trường reo lên. Bác vẫy tay chào mọi người, rồi bước lên bục
nói chuyện. Nhìn thấy Bác, tôi vui sướng quá, nước mắt cứ trào ra. Bác mặc bộ quần
áo kaki đã bạc trắng và vẫn đi đôi dép cao su. Bác khoẻ lắm, nước da đỏ hồng, râu
tóc đã bạc nhiều, nhưng vẫn ánh mắt dịu dàng và nụ cười vẫn hiền hậu, gần gũi như
năm xưa. Ánh mắt, nụ cười của Bác tôi không bao giờ quên được.
Bác nói chuyện với chúng tôi rất vui, rất sôi nổi. Nói chuyện xong, Bác
bước xuống bục, đi lại phía tôi, Bác hỏi:
- Cháu Đức đó à?
Tôi xúc động quá! Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu ngày xa cách, bao nhiêu
sự việc, bao nhiêu con người...thế mà Bác còn nhớ tôi. Cổ nghẹn lại, nước mắt
trào ra, mãi tôi vẫn không trả lời Bác được:
Thấy tôi bế con, Bác hỏi:
- Cháu đã đầy năm chưa?
Bấy giờ tôi mới tĩnh tâm trả lời Bác:
- Dạ, thưa Bác, cháu đã được 3 tháng ạ.
- Chú ấy công tác ở đâu?
- Thưa Bác, nhà cháu là bộ đội ạ.
Tôi nghĩ đến lời Bác dặn trước kia và cái hộp thuốc lá Bác cho để đựng
kim chỉ. Tôi nói với Bác:
- Thưa Bác, nghe lới Bác dạy, cháu đi học sư phạm rồi về nước dạy học,
cái hộp Bác cho để đựng kim chỉ, cháu vẫn còn giữ.
Tôi định nói nhiều hơn, nhưng cổ cứ nghẹn lại, không thể nào nói được.
Bác hỏi:
- Thế bây giờ cháu khâu và đã giỏi chưa?
- Dạ thưa Bác, cháu cũng thêu thùa được ạ.
- Đã làm cô giáo thì không phải chỉ có mình biết, mà phải dạy cho học trò
biết nữa.
Bác vuốt má con tôi, rồi nói tiếp:
- Vừa dạy học vừa nuôi con, như thế này là giỏi, Bác khen, nhưng phải có
gắng nhiều hơn nữa.
Mười ngày sau, Phủ Chủ tịch gửi cho tôi bức ảnh Bác âu yếm vuốt má
con gái tôi. Đó là một bức ảnh quý giá nhất của đời tôi. Hình ảnh Bác mãi ở
trong con tim khối óc của mẹ con tôi.
205