Page 200 - Tuyên Quang trong cách mạng tháng Tám
P. 200
NHỚ VỀ VĂN PHÒNG TRUNG ƯƠNG ĐẢNG
Ở CĂN CỨ CÁCH MẠNG VIỆT BẮC THỜI KHÁNG CHIẾN
1
CHỐNG THỰC DÂN PHÁP (1947- 1954)
NGUYỄN THỊ BÍCH THUẬN
Nguyên cán bộ Văn phòng Trung ương Đảng
Những năm tháng sống và công tác ở An toàn khu Việt Bắc - Thái
Nguyên, Tuyên Quang thời kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp tại Văn phòng
Trung ương Đảng, cơ quan phục vụ trực tiếp Bộ Chính trị, Ban Bí thư đã in sâu
trong tôi những kỷ niệm không thể nào quên.
Đó là những khó khăn gian khổ thử thách, tôi luyện đội ngũ cán bộ Văn
phòng Trung ương. Cảnh núi rừng trùng điệp, hoang vu, nơi sinh sống của đồng
bào thiểu số sống cực khổ trong thời kỳ Pháp thuộc, trước khi Cách mạng Tháng
Tám 1945 thành công. Cơ quan chưa xây dựng được khu căn cứ, phải ở nhờ nhà
dân, bà con tự nguyện nhường chỗ ở tốt nhất, tuy chỉ là những nếp nhà thưa thớt
bên ven rừng, sàn bương vách nứa, gió lùa tứ phía, dầm mưa mà không dãi
nắng, trên sàn người ở, dưới sàn nuôi trâu, bò, lợn, gà để tránh hổ vồ. Đã có lần
tôi bị trâu dưới sàn vùng đứng lên ban đêm, đội lưng tôi, có lần anh em đang
sưởi ấm bên bếp lửa hồng, tôi phải xin phép hơ quần áo để diệt dĩn, dãn.
Đó là hai trận mưa đá với những viên đá tuy không to lắm dồn dập rơi vào
đầu tôi khi đóng quân ở Bản Khây - Chiêm Hoá, làm tôi rất sợ chạy thật nhanh
vào nhà. Đó là tết Nguyên đán, tôi đi chúc tết bà con, cùng đánh đu, ném còn,
cùng về nhà bà con ăn tết với không khí thắm đượm tình cơ quan sống trong
lòng dân mộc mạc nhưng rất chân thành.
Tôi nhớ cảnh đi theo đường mòn, qua rừng, vạch cỏ mà đi, vắt đen dưới
đất, vắt xanh trên cây lúc nào cũng sẵn sàng nhảy vào chân, chui vào tai để hút
máu. Đi hành quân càng đi sau càng bị vắt bám. Tôi không dám để quần trùng
trong người luôn mang theo một con dao nhỏ để gạt vắt.
Cảnh thu đông, hàng năm cơ quan di chuyển vào sâu trong rừng, nơi
hiểm trở xa trục đường cái để tránh địch nống ra vùng căn cứ làm tôi nhớ những
cuộc đi bộ hơn chục cây số trên ngày theo cự ly 3-4 cây số/giờ, leo đèo lội suối,
uống nước suối chống khát, balô nặng trĩu trên vai, khi trời hanh giá rét chân nứt
nẻ chảy máu, lội qua suối rất sót. Khi có con, còn phải địu con trên vai trông
nom con suốt chặng đường di chuyển, vất vả nhiều nhưng tôi và chị Trường
Chinh vẫn vui vẻ bên nhau ngày đi, đêm nghỉ nhờ nhà dân.
Ăn thì phần lớn gạo ẩm, mang ra suối vo không dám sát mạnh sợ gẫy gạo.
Nhiều hôm thiếu nước mắm. Có lần do lũ kéo về, cơ quan không còn gạo để ăn
1 Bản viết tay , lưu tại Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Tuyên Quang.
200