Page 1117 - DIA CHI TUYEN QUANG_PHAN DAU
P. 1117
1117
Phêìn thûá nùm: VÙN HOÁA
cây bút viết kịch bản chưa nhiều, tác phẩm sản xuất, thực hành tiết kiệm, quan hệ láng
lại không đồng đều qua các giai đoạn. Tuy giềng, kế hoạch hóa gia đình, an toàn giao
nhiên, thời gian gần đây, kịch bản tăng lên thông, an toàn lao động, di sản văn hóa,
đột biến và có những đóng góp đáng kể tệ nạn cờ bạc, nạn buôn bán người, tệ nạn
vào hoạt động văn học, nghệ thuật Tuyên ma túy, nạn lâm tặc, sự dối lừa, thói tham
Quang. Có thể điểm danh những tác giả lam, trộm cắp, tâm lý xã hội,...; một số tiểu
sau: Phù Ninh, Đinh Công Diệp, Nguyễn phẩm hướng tới thiếu nhi. Tác phẩm của
Quốc Trí, Nguyễn Đình Thiên, Nguyễn Xuân Đặng cũng vạch ra những trở ngại
Vũ Phan, Xuân Đặng, Vương Việt; trong lâu dài, những mâu thuẫn nhất thời, thể
số đó tiêu biểu là Xuân Đặng và Nguyễn hiện qua các vở: Mùa đông đã qua, Nắng hè
Vũ Phan (Phương Anh), hai tác giả này không oi ả, Chuyện cũ kể lại, Diêm vương xử
có nhiều kịch bản với các đề tài đa dạng. án, Chồng ham vợ hám, Bình yên trở lại, Bài
Một số tác phẩm hướng vào những đề tài học đắt giá, Khói bi tráng của rừng...; trong
mang tính thời sự, chính trị, những mâu đó đáng chú ý là hai tác phẩm có nội dung
thuẫn về lợi ích trong cộng đồng. Nhiều xã hội sâu sắc: Cuộc đời của Nhặt và Ba
năm trước thời đổi mới, kịch bản thường người cùng làng. Tác giả này còn có những
tập trung vào đề tài đề cao cảnh giác, giữ tiểu phẩm dành cho thiếu nhi được sáng
vững hòa bình, an ninh chính trị và trật tự tạo từ truyện cổ dân gian hoặc từ sinh hoạt
xã hội; tiêu biểu là vở Khách (1980), kịch hằng ngày của các em như Cây tre trăm đốt,
một màn của Mai Phòng và Đinh Công Trí khôn, Cái sẩy nẩy cái ung,...
Trước nhu cầu của xã hội, Vũ Phan
Diệp. Sang thời kỳ đổi mới, Đinh Công viết hàng loạt kịch bản mới gắn với các
Diệp và Phù Ninh viết chung vở Giọt máu đề tài thời sự ở địa phương: về phát triển
tình yêu (1992), nói về những xung đột sản xuất và xây dựng xã hội văn minh,
giữa tình yêu và tội ác. Vở kịch Bắt nhầm vừa đáp ứng nhiệm vụ tuyên truyền chủ
(1992) của Nguyễn Công Trí nói về sự lầm trương của Nhà nước vừa đem tới những
lẫn trong sinh hoạt, mang lại tiếng cười hình tượng nghệ thuật mới như: Thần
sảng khoái. Các vở kịch Dòng thác đỏ, Dấu Nông thị sát Tuyên Quang, Nhà Giời cũng đi
vết của vàng, Người không có dạ dày (1992) học, Chữ viết là cần thiết, Lỗi ở ta,...; về văn
của Đình Thiêm chỉ ra những mâu thuẫn hóa xã hội có: Kén rể, Những kẻ thích chết,
giữa năng lực thực tế và khát vọng của con Đám cưới tiền, Ngày thường của bộ đội, Lời
người. Thánh phán (1992) của Nguyễn Việt sám hối muộn màng, Gia đình, Chuyện anh
Hưng đề cao chủ trương kế hoạch hóa gia Bừa, Biện pháp tối ưu, Đình sản muôn năm;
đình của Nhà nước. Nàng Tiên nâu (1994) về sự vạch mặt thói tham nhũng, lãng phí
của Nguyễn Việt Hưng thì phê phán tệ có: Những cái phong bì biết nói, Nỗi oan của...
nạn ma túy đã xô đẩy con người thiếu bản tiền, Họp, Vụ án cổng nhà Giời, “Táo” Tuyên
lĩnh vào bóng tối và tội ác. Những kịch Quang lên giời,...; về vấn nạn giao thông:
bản ra đời trong thời gian từ năm 1990 An toàn giao thông là hạnh phúc của tất cả
đến năm 2000 là kết quả bước đầu đánh chúng ta, Ngược chiều; về phê phán thái độ
dấu hành trình khả quan của hoạt động vô trách nhiệm của cộng đồng: “Hội nghị”,
này ở Tuyên Quang. Ô nhiễm môi trường; về đề tài chiến tranh:
Quan sát sự vận động đa chiều của đời Ngược dòng, Huyền thoại con đường. Ngoài
sống, Xuân Đặng bám sát nhiều mảng hiện ra, tác giả còn viết các kịch bản phục vụ lễ
thực đang biến đổi với nhiều đề tài như hội và các màn trình diễn nghệ thuật.