Page 32 - Chien thang VB-TD 1947
P. 32
TIẾN CÔNG VIỆT BẮC - CÂU TRẢ LỜI CỦA NGƯỜI PHÁP CHO THIỆN CHÍ...
dụ dỗ Bảo Đại đang còn do dự, Bộ tham mưu của Salan tung ra dư
luận, rằng sau mùa mưa, quân Pháp chỉ còn chiếm đóng nam Bộ,
một phần biên giới Tây Bắc và Đông Bắc cùng với vùng duyên hải
Bắc Bộ, còn phần lớn đất đai miền Bắc Đông Dương (kể cả hà nội)
sẽ được trao cho chính quyền không cộng sản .
1
Tiến công Việt Bắc, thực dân Pháp còn nhằm cô lập cuộc kháng
chiến của nhân dân Việt Nam, ngăn chặn khả năng liên lạc giữa lực
lượng kháng chiến của Việt Minh với thế giới bên ngoài.
Từ giữa năm 1947, cuộc nội chiến ở Trung Quốc có sự chuyển
biến. Quân giải phóng kết thúc giai đoạn phòng ngự tích cực, bắt
đầu chuyển sang phản công, tiến dần tới biên giới Việt - Trung. Điều
đó làm cho quân Pháp ở Việt nam lo ngại. Bộ trưởng M. Moutet
nói với tướng r. Salan: Trung hoa đỏ đang nổi lên và bắt đầu tiến
xuống phía nam rồi đó. ông ta yêu cầu tướng Salan phải làm mọi
việc để không cho Việt Minh có thể tiếp xúc được với các đơn vị của
Quân giải phóng Trung Quốc. Tháng 6-1947, nhận được báo cáo của
đại tá Sizaire, chỉ huy quân Pháp ở Lạng Sơn, về “những hoạt động
của quân cộng sản ở vùng biên giới”, r. Salan khẳng định đó là “một
sự cảnh cáo đối với tương lai của quân đội Pháp trên chiến trường
miền Bắc”. Quân Pháp cần mở một cuộc hành binh nhằm “bịt kín
biên giới, ngăn chặn không cho Việt Minh tiếp xúc với Trung Quốc
để loại trừ mọi sự viện trợ từ bên ngoài vào; truy lùng và tiêu diệt
Việt Minh đến tận sào huyệt của họ, đánh cho tan tác mọi tiềm lực
1. Vào khoảng tháng 8-1947, những tin tức này được đưa trên một
số tờ báo ở hà nội, Sài Gòn và Pari. Đó là “một việc làm hai mục đích”.
“Xalăng và Bộ tham mưu Pháp ở miền Bắc rất tin rằng “báo chí sẽ tiếp tay
một cách vô ý thức” cho chúng và một khi đối phương đã bị lừa thì phần
thắng sẽ nắm chắc trong tay”. ngày 18-9-1947, tại hồng Kông, Bảo Đại
lên tiếng: “Tôi vì hạnh phúc của dân mà thoái vị (?). nay nếu dân lại muốn
tôi ra giúp nước (?) và điều đình với Pháp thì tôi sẵn sàng chấp nhận cho
hợp với nguyện vọng chung...” (xem: Trần Trọng Trung: Lịch sử một cuộc
chiến tranh bẩn thỉu, Sđd, tr. 172).
33