Page 31 - Chien thang VB-TD 1947
P. 31

TUYÊN QUANG VỚI CHIẾN THẮNG VIỆT BẮC - THU ĐÔNG 1947


            bảo vệ được ở mức cao nhất các cơ quan lãnh đạo mà còn có thể tiến
            hành một cuộc chiến đấu phòng ngự bền bỉ, ác liệt...” .
                                                                  1
                Thực hiện mưu đồ lớn, điều quan tâm của tướng r. Salan và bộ

            tham mưu quân Pháp ở Bắc Đông Dương là vấn đề lực lượng. họ
            trù tính cần có 20.000 quân để có thể đánh lên Việt Bắc, nhưng toàn
            bộ quân Pháp ở Bắc Đông Dương lúc này chỉ có 20 tiểu đoàn (kể
            cả quân chiếm đóng và quân cơ động). Việc xin thêm quân từ nước
            Pháp gặp nhiều khó khăn, vì Pháp còn phải lo đối phó với phong
            trào nổi dậy ở thuộc địa Madagascar. chính phủ Pháp chỉ cho phép
            tập trung khoảng 12.000 quân để tiến hành một chiến dịch trong

            vòng ba tháng, rồi sau đó phải trả về nước. Vì thế, Salan cần phải
            điều từ 3 đến 5 tiểu đoàn cùng một số phương tiện chiến tranh từ
            nam Bộ ra.
                Với  lực  lượng  có  hạn,  những  viên  “quan  cai  trị”  thực  dân  và
            những viên chỉ huy cuộc hành binh rất lo ngại. Michodel cho là sẽ
            không đạt kết quả vì “Việt Minh có tài bẻ gãy các mũi tiến công, làm
            rối loạn đội hình đối phương, lại có tài thoát khỏi thế bị bao vây...
            họ có thể sống dài ngày trong rừng, biết nhận địa hình thông thạo,
            có thể xuất quỷ nhập thần... Tóm lại, họ là những người không thể
            nào tóm bắt được”. Không đảm bảo chắc chắn giành thắng lợi, bản

            thân r. Salan cũng “cảm thấy” đánh lên Việt Bắc là một “kế hoạch
            mạo hiểm”, tuy nhiên ông ta vẫn hy vọng vào khả năng tạo yếu tố
            bất ngờ bằng một “kế hoạch nghi binh chiến lược” , đánh lạc hướng
                                                               2
            chú ý của Việt Minh về quân sự, và để tạo một miếng mồi chính trị


                1. Tướng Salan còn cho rằng: “Trong phạm vi khu tứ giác chợ chu -
            Tuyên Quang - chiêm hóa - chợ rã, đối phương tổ chức một căn cứ để
            điều khiển, động viên kháng chiến. Bắc Kạn là thủ đô chính trị và tinh
            thần của căn cứ đó. căn cứ quân sự được nối liền với Trung Quốc bằng hai
            đường: Bắc Kạn - cao Bằng - Quảng uyên và Tuyên Quang - Lào cai - hồ
            Khẩu...” (Theo Trần Trọng Trung: Lịch sử một cuộc chiến tranh bẩn thỉu,
            nxb. Quân đội nhân dân, hà nội, 1979, tr. 167-168).
                2. Dẫn theo Trần Trọng Trung: Lịch sử một cuộc chiến tranh bẩn thỉu,
            Sđd, tr.172.


                                             32
   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36